Lamborghini Huracán LP 610-4 t
TruyenDoc.Yn.Lt
Kênh Giải Trí Đa Phương Tiện Siêu Hot
Giờ: 00:48 Ngày: 22/11/24
Danh Ngôn Hài Hước:
Trước cổng nhà thờ, anh và em…
Hai đứa hôn nhau, Chúa đứng xem…
Giật mình Cha bảo: Này hai đứa!
Hôn nhau như thế… Cha cũng… thèm.
Click Xuống Cuối Trang
Duy_Doanh: Tô Cẩm ngắt những lời trách móc của cô, “Chi Chi - TruyenDoc.Yn.Lt - Wap Đọc Truyện Hot Số 1 Việt Nam
Hãy nhanh tay Đăng kí và Đăng nhập để trở thành thành viên chính thức của và cùng thảo luận!
23-07-2016
Avatar Duy_Doanh [ON]
Cấp bậc: admin
Tô Cẩm ngắt những lời trách móc của cô, “Chi Chi có nói nó có chuyện gì không?”

Bành Tiểu Ngôn rên lên một tiếng: “Giọng nó nghe có vẻ gấp gáp, nhưng không nói là chuyện gì. Đúng rồi, lúc gọi điện, mình nghe thấy tiếng còi ô tô, có lẽ nó đang ở trên đường. Có phải là chuyện của công ty không”.

Lâm Chi Chi là trưởng bộ phận an ninh của tập đoàn Hưng Hòa, có thể là việc của công ty thật…

“Gọi điện thoại đến công ty rồi phải không?” Tô Cẩm hỏi, “Công ty nói thế nào?”

“Gọi rồi”, giọng của Bành Tiểu Ngôn có vẻ rất ấm ức, “Người ở công ty nói là không thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài”.

“Vậy à…”, Tô Cẩm nhìn những bông tuyết rơi trên ngọn cây ngoài cửa sổ, bất giác chau mày, “Ngày mai mình phải đi làm dự án rồi, lần này ít nhất cũng phải hai tháng. Việc của Chi Chi… đợi cô ấy về nhất định bắt cô ấy phải giải thích rõ với cậu”.

Bành Tiểu Ngôn đáp: “Cứ yên tâm đi đi, có việc gì nhất định mình sẽ thông báo cho cậu”.

Tắt máy, Tô Cẩm xem lại nhật ký điện thoại tối hôm trước, ngoài hai cuộc gọi của Ngạc Lâm, còn lại đều là số điện thoại của Lâm Chi Chi.

Tô Cẩm vô cùng ân hận. Chỉ vì một người đàn ông khốn nạn mà làm lỡ bao nhiêu việc.

Lòng đầy ân hận, Tô Cẩm vỗ trán, rồi tự thề với lòng: Một là, từ bỏ Ngạc Lâm, xem con người bội bạc đó rốt cuộc thế nào; hai là, không bao giờ để rượu làm ảnh hưởng đến mình nữa. Nếu vi phạm lời thề thì cô sẽ trở thành kẻ không ra gì suốt đời.

Khi Tô Cẩm đầu đội mũ bảo hộ, đang leo xuống từ tháp lọc dầu thì điện thoại reo. Cô không có cách nào để nghe máy. Đang nghĩ xem có phải là Lâm Chi Chi gọi không thì chuông ngừng kêu.

Tô Cẩm nhanh nhẹn leo xuống, lấy điện thoại ra xem, hóa ra là Bành Tiểu Ngôn gọi.

“Tô Tô”, giọng của Bành Tiểu Ngôn rất lo lắng, “Nhà Chi Chi nói không biết Chi Chi đi đâu, bên công ty thì nói là Chi Chi đã nghỉ việc. Việc này… có gì đó không bình thường”.

Tim của Tô Cẩm như ngừng đập, “Đã đến nhà cô ấy xem chưa?”

“Gọi không có ai mở cửa”. Bành Tiểu Ngôn nói. “Bảo vệ khu vực nói rằng mấy ngày này không nhìn thấy cô Lâm đâu. Mình bảo họ mở cửa nhưng họ không đồng ý. Sau đó… mình lo lắng quá nên báo cảnh sát rồi”.

“Gì cơ? Báo họ rồi à?” Tô Cẩm không biết nói sao cho phải, “Thế… cảnh sát nói thế nào?”

Bành Tiểu Ngôn thở dài, “Họ nói là sẽ cố gắng hết sức để tìm. Cậu nói với Ngạc Lâm nhà cậu một tiếng để anh ấy tác động đến người ta”.

Tô Cẩm vẫn chưa nói cho Tiểu Ngôn biết việc mình và Ngạc Lâm đã mỗi người đi một ngả, nghe nhắc đến Ngạc Lâm, trong lòng thấy không thoải mái. Cô vội vàng nói một hai câu rồi tắt máy, đứng thất thần dưới chân tháp, do dự gọi đến số điện thoại nhà riêng của Hàn Hiểu.

Người nghe điện thoại là chồng của Hàn Hiểu – Hình Nguyên, anh nói Hàn Hiểu đang ngủ trưa nên không nghe điện thoại.

Tô Cẩm nói ngắn gọn, dứt khoát: “Hình Nguyên, em có việc muốn nhờ anh, anh có quen ai ở sở cảnh sát không?”

Trong điện thoại, giọng của Hình Nguyên có chút kinh ngạc, “Sở cảnh sát? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Cẩm kể ngắn gọn chuyện của Chi Chi, “Em nghe nói, cảnh sát thường không để ý đến chuyện mất tích của thanh niên…”

“Em đừng lo lắng quá”. Hình Nguyên an ủi cô, “Để anh nhờ người nghe ngóng tình hình xem sao”.

Tô Cẩm tắt máy, trong lòng đầy lo lắng. Cô biết, với việc như thế này, nếu mình đang ở thành phố T thì cũng không làm gì được nhưng đợi mãi vẫn không thấy có tin tức gì, lòng cô bất an đến nỗi ăn ngủ không yên.

Đúng dịp bộ phận giám sát kỹ thuật có đợt đào tạo ngắn trong một tuần, Tô Cẩm vội vàng làm thêm giờ, cố gắng hoàn thành công việc sớm để kịp về thành phố T trước một ngày.

Sau khi chuông cửa kêu hai tiếng, cánh cửa to nặng được mở ra từ phía trong.

Ánh đèn ấm áp trong nhà, trong chốc lát đã làm cho đêm đông lạnh giá trở nên kiều diễm. Tuy nhiên, dưới ánh đèn quen thuộc đó là một người đàn ông lạ mặt.

Anh ta có dáng người cao lớn, lại đứng trên bậc cao nhất của thềm nhà nên cả người Tô Cẩm gần như bị che phủ bởi bóng của anh ta. Không nhìn rõ mặt nhưng Tô Cẩm cảm thấy không tồi.

“Tôi… tôi đến tìm…” Lắp bắp nói không hết câu, người lạ mặt ra mở cửa liền nhường bước và nói: “Vào đi”.

Giọng nói của người này dường như đã từng nghe ở đâu đó. Trong đầu Tô Cẩm rà soát lại một lượt nhưng vẫn không nhớ ra được, thế là cô tự giải thích rất nhanh: Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi. Mặc dù trí nhớ của cô không tốt nhưng gặp ai rồi thì ít nhiều cũng lưu lại một vài ấn tượng – đặc biết là một người như anh ta.

Người đàn ông lạ mặt có dáng người rất đẹp, lười biếng đứng ở một bên như một con báo đang lim dim mắt. Dưới vẻ bề ngoài nho nhã đó như ẩn chứa những điều khiến người khác không thể lường trước được. Mặc dù anh ta đứng dựa vào khung cửa một cách uể oải nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn khiến Tô Cẩm cảm thấy như có một khẩu súng đang chĩa vào cô.

Tô Cẩm vừa phân tích ánh mắt đó liệu có thể gọi là sát khí được không, vừa chú ý đến gương mặt của người đó – rất anh tuấn, đường nét trên khuôn mặt sắc giống hệt như dao cắt. Ngay cả đuôi lông mày cũng sắc lẹm.

Tô Cẩm không dám nhìn nhiều, nhanh chóng cúi đầu thay dép ở tủ rồi treo áo khoác lên giá. Vừa quay đầu lại đã thấy người lạ mặt vẫn đứng ở trong phòng, khoanh hai tay lại, nhìn mình.

Tô Cẩm cảm thấy kỳ lạ, quay đầu liếc nhìn mình trong chiếc gương treo tường lớn.

Hình ảnh trong gương là cô, mặc một chiếc quần bò tối màu đã sờn, áo lông cao cổ màu đen cũng đã cũ. Tóc buộc đơn giản, còn sót lại hai lọn tóc, nhìn có vẻ luôn bận rộn. Trên mặt chỉ thoa một lớp phấn mỏng… không có thứ gì bị bẩn cả.

Tô Cẩm ngạc nhiên quay đầu lại – Có gì đáng nhìn đâu?

Không biết cuối cùng người đàn ông lạ mặt có hiểu được câu hỏi trong mắt cô không, anh ta lười biếng hất cằm về phía phòng khách, “Vào đi, Tô Tô”.

Ánh mắt Tô Cẩm bất giác ngạc nhiên – Anh ta tự nhiên gọi tên mình giống như đã quen biết?

Một con chó trắng béo ú xuất hiện ở cửa phòng khách, đằng sau là chủ nhân của nó, tay cầm một quả táo đã gặm một nửa, cười híp mắt nhìn cô từ đầu đến chân, “Thế nào? Lần đầu tiên làm dự án ở lục địa có cảm giác gì không?”

Tô Cẩm định thần lại, nắm chặt tay lại giơ lên, “Đã nắm vững tất cả”.

Bên cạnh có tiếng cười khẽ của người đàn ông lạ mặt gọi cô là Tô Tô.

Hai tay anh ta đút túi quần, dáng vẻ lười biếng, lúc nào cũng như muốn tìm một vật gì đó để dựa vào. Trong đôi mắt có cái nhìn đùa cợt, thú vị khi nhìn thấy sắc mặt Tô Cẩm chuyển dần sang màu đỏ – phản ứng như vậy ít nhiều có vẻ vì thẹn quá hóa giận, giống như mình đang nói phét quá đà bị người khác phát hiện. Thế là Tô Cẩm, mặt vẫn đang đỏ gay, hùng hồn bào chữa, “Không giấu gì chị. Thực sự là… đã nắm vững tất cả”.

Hàn Hiểu cười và giới thiệu hai người, “Tô Cẩm, đồng nghiệp của chị. Lục Hiểu Phong, bạn của anh Hình nhà chị. Đúng rồi, khi bọn chị kết hôn hai người cũng có mặt, chắc là gặp nhau rồi phải không?”

Tô Cẩm nhìn anh ta, rồi lại nhìn Hàn Hiểu, một người đàn ông bắt mắt như vậy, nếu thực sự là đã gặp thì vì sao lại không có một chút ấn tượng nào cả?

Lục Hiển Phong lại gật đầu, “Đúng rồi, hôm đó Tô Tô kè kè bên chị, không thể không nhìn thấy”.

Chỉ là… như vậy sao?

Tô Cẩm vẫn thấy có một chút lạ lùng. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến những tiểu tiết như thế này.

“Anh Hình đâu ạ?” Tô Cẩm vội hỏi. “Em có việc tìm anh ấy, rất gấp”.

“Có phải là việc của bạn em không?” Hàn Hiểu liếc nhìn đồng hồ trong phòng, “Anh ấy vào thành phố có chút việc, dặn chúng ta đi xe của Hiển Phong tới gặp anh ấy”.

“Sao chị không nói sớm?” Tô Cẩm nhảy dựng lên, “Mấy người có tiền như chị toàn ở nơi xe bus không chạy qua. Báo hại em mất năm mươi tệ vì gã tài xế cứ lấy cớ trời tối đường xấu khó đi”.

Lục Hiển Phong lại cười khùng khục.

Hàn Hiểu dở khóc dở cười, “Chị cũng chỉ đủ sống thôi, Tô Tô, sao em lại so đo với chị thế?”

Tô Cẩm không đồng ý bĩu môi, “Không so đo thế nào được? Đầu năm nay… giá của một trinh nữ đã bằng vài tháng lương của em rồi…”

Nói đến đây, đột nhiên nghĩ lại nguyên nhân mình biết giá này, thế là Tô Cẩm ngượng ngập không nói gì nữa.

Lục Hiển Phong lại nói thêm vào: “Đúng rồi, có khi… phải đến năm vạn”.

Năm vạn.

Hai chữ này khiến Tô Cẩm giật thót mình, lo lắng nhìn anh ta. Con số này liệu có phải là anh ta chỉ thuận miệng nói ra không?

Lục Hiển Phong thấy cái nhìn của cô, nhếch miệng cười.

Tô Cẩm giống như người có tâm bệnh bị anh ta nhìn thấy, tim đập loạn lên.

Anh ta có ý gì? Hay anh ta chẳng có ý gì cả? Anh ta không thể là… nhưng không thể, một người đàn ông như anh ta, có lẽ còn có cô gái mất với anh ta năm vạn, anh ta không thể mất nhiều tiền như thế để mua vui…

Lục Hiển Phong quay đầu lại hỏi Hàn Hiểu: “Tối nay ăn gì?”

Hàn Hiểu giơ tay vỗ vỗ vào mặt Tô Cẩm, “Tỉnh lại, tỉnh lại. Bọn chị sẽ đãi em, em muốn ăn gì nào?”

Tô Cẩm cười cười, trong lòng bất an, “Tùy mọi người. Dù sao em cũng là con nhà nghèo, không kỹ tính, được ăn là tốt rồi. Chị bây giờ giống như gấu trúc rồi, chị muốn ăn gì?”

Hàn Hiểu đã mang bầu hơn bảy tháng, đây là giai đoạn cô ăn được. Nghe Tô Cẩm hỏi ngược lại như vậy cô liền có vẻ trầm tư, “Chị muốn ăn đầu cá nấu ớt… gà nấu cay… đậu phụ rán…”

Lục Hiển Phong chậm rãi ngắt những tưởng tượng không thực tế của cô, “Anh Hình đã nói rồi, chị không được ăn cay”.

Mặt Hàn Hiểu đầy thất vọng.

Lục Hiển Phong vỗ vỗ tay, vui vẻ cười, “Đi thôi, các cô nương, tôi đưa hai người đến một nơi rất thú vị”.

Tô Cẩm nhìn theo bóng dáng anh ta, trong lòng nghĩ, con người khó hiểu này thật biết cách làm cho người khác hoảng hốt…

“Nơi rất thú vị” mà Lục Hiển Phong nói chính là nhà hàng Giang Nam. Các món hầm, chưng cách thủy ở đây nổi tiếng khắp thành phố T, hoàn toàn phù hợp với một người sắp làm mẹ như Hàn Hiểu.

Món ăn chưa được mang lên thì Hình Nguyên đã kịp đến.

Hàn Hiểu vừa múc canh cho anh vừa nói nhỏ trách móc, “Sao giờ anh mới đến, bọn em đợi anh lâu lắm rồi”.

Hình Nguyên treo xong áo khoác, lại gần hôn vợ rồi mới chào hai người ngồi cùng.

Tô Cẩm vội hỏi: “Có tin tức gì không, anh Hình?”

Hình Nguyên xua xua tay, hỏi cô: “Cô bạn mất tích của em là người ở đây phải không?”

Tô Cẩm lắc đầu, “Bố mẹ cô ấy ở thành phố Lâm. Bạn của em gọi điện hỏi thì người nhà cô ấy nói là không biết gì cả”.

Hình Nguyên lại hỏi: “Ngoài phòng trọ, cô ấy còn có chỗ ở nào khác không?”

Tô Cẩm có chút bối rối, “Chi Chi luôn sống độc lập. Mỗi lần tụ họp bạn bè, cô ấy đều chủ động đến tìm bọn em…”

Chưa nói dứt lời liền nghe thấy một giọng nói vang lên. Hai người đang nói chuyện cùng quay sang nhìn, thấy nét mặt Lục Hiển Phong đầy kinh ngạc dò hỏi: “Chi Chi mà hai người nói… là Lâm Chi Chi?”

Tô Cẩm ngạc nhiên gật đầu, “Vâng, anh quen Chi Chi sao?”

Lục Hiển Phong lấy khăn ăn lau nước canh trên tay, đôi lông mày sắc chau lại, “Mất tích gì? Không phải là công ty cử cô ấy đi công tác sao?”

“Công tác?” Tô Cẩm lặng người, “Nhưng… lúc Tiểu Ngôn gọi điện thoại, công ty nói là cô ấy đã nghỉ việc”.

Đầu mày Lục Hiển Phong giật giật, trong đáy mắt anh đầy vẻ u ám, “Nếu nghỉ việc, tại sao tôi lại không biết?” Nói xong liền cầm lấy điện thoại, vội vàng ấn một dãy số, “Cho tôi gặp trưởng bộ phận an ninh Lâm Chi Chi”.

Tô Cẩm nhìn anh ta, căng thẳng đến nghẹt thở.

Dường như cảm nhận được sự lo lắng của cô, Lục Hiển Phong cầm điện thoại, ánh mắt hướng về phía cô.

Trong mắt của người đàn ông này tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ tươi đẹp, dường như ánh đèn trên trần nhà, ánh sao ngoài cửa sổ đều truyền vào trong đôi mắt ấy. Giống như dòng nước ánh lên lúc ráng chiều, mát lạnh, lại có một vẻ nho nhã khiến người khác mê đắm.

Tô Cẩm mơ hồ nghĩ: Người đàn ông này có một đôi mắt thật kỳ lạ.

“Thế nào?” Hình Nguyên đặt con tôm đã bóc vào đĩa của Hàn Hiểu, quay lại hỏi, “Công ty nói như thế nào?”

Lục Hiển Phong tắt điện thoại, mặt không bộc lộ cảm xúc gì, nói: “Nói là sếp cử cô ấy đi công tác”.

Tô Cẩm cảm thấy như có một mớ bòng bong trong đầu, cô đang nghĩ xem vì sao anh ta có thể quen Lâm Chi Chi thì nghe thấy Hình Nguyên giải thích: “Hiển Phong là cố vẫn pháp luật của tập đoàn Hưng Hòa – anh quên không giới thiệu, hai người họ đều là nhân viên cùng một công ty”.

Tô Cẩm hồ nghi nhìn Lục Hiển Phong, anh ta cũng đang nhìn cô, “Thế nào, không giống sao?”

Đương nhiên không giống.

Tô Cẩm nghĩ: Một cố vấn pháp luật tại sao lại là một người có vẻ phất phơ như thế? Tổng giám đốc của tập đoàn Hưng Hòa… chọn người kiểu gì vậy?

Hàn Hiểu thấy không khí rối loạn như vậy, cuối cùng hỏi đến vấn đề mấu chốt, “Anh đã nghe ngóng được tin tức gì chưa?”

Hình Nguyên lắc đầu, “Khả năng của cảnh sát có hạn. Thêm vào đó, sự lưu động của nhân khẩu năm nay rất lớn, để xác định được xem một người có thật sự măt tích hay không cần rất nhiều thời gian. Thực sự trông đợi vào họ để tìm người, e rằng…”

Hàn Hiểu đặt thìa xuống hỏi Tô Cẩm: “Tô Tô, bạn trai của em ở sở cảnh sát nói thế nào?”

Tô Cẩm cúi đầu nhìn xuống, “Ngạc Lâm sắp đính hôn rồi, nghe nói cô dâu là con gái của phó thị trưởng Trần. Em và anh ấy đã kết thúc rồi, làm sao có thể hỏi anh ấy?”

Câu trả lời khiến Hàn Hiểu không thể ngờ tới, tự nhiên ngẩn người ra.

Tô Cẩm nhìn trong đôi mắt của chị có một chút dịu dàng cảm thông, vội vàng xua tay, cố gắng nở nụ cười, “Em đi rửa tay, mọi người cứ ngồi ăn nhé”.

Không đợi Hàn Hiểu kịp định thần lại, Tô Cẩm đã nhanh chân bước ra khỏi phòng.

Trong gương là một khuôn mặt trái xoan bình thản, đường nét mềm mại, xương quai hàm hơi mỏng. Mắt không to, hai hàng lông mi đen và dày, có đôi nét trẻ con.

Không khó coi nhưng cũng không thể xem là đẹp. Ngạc Lâm vẫn nói cô “có khuôn mặt đã lỗi thời”. Lâm Chi Chi và Bành Tiểu Ngôn lúc vui vẻ thường khen cô có khuôn mặt kinh điển của người đẹp, mãi mãi không già; lúc không vui lại nói “Mặt trái xoan đúng là lỗi thời rồi, em gái, bây giờ khuôn mặt xương xương mới thịnh hành”.

Tô Cẩm không biết khuôn mặt xương xương là mặt gì, nhưng trong tấm ảnh không rõ Lâm Chi Chi chụp trộm ở đâu, con gái của gia đình phó thị trưởng Trần, cũng là cô dâu chính thức của Ngạc Lâm có một thân hình gợi cảm, đường nét khuôn mặt tinh tế, ăn mặc thời trang.

Không thịnh hành…có lẽ chính là diện mạo của cô.

Nhưng diện mạo quan trọng như vậy sao? Nếu mình đi thẩm mỹ viện giống cô ấy thì Ngạc Lâm có trở về bên mình không?

Tô Cẩm vỗ nước lạnh lên mặt.

Điên rồi, cô nghĩ, thật sự là điên mất rồi. Rõ ràng là khi anh rời bỏ cô, cô kiên định như thế, vậy mà chỉ qua nửa tháng, dường như cô đã không còn hận anh nữa.

Sự thực là tình cảm không hề có một nguyên tắc nào, nhưng anh đã thay lòng đổi dạ, vậy mà cô… vẫn như xưa – thật là một bi kịch.

Kéo khăn lau khô nước trên mặt, Tô Cẩm nhìn vào gương xoa mặt.

Sắc mặt xanh tái bị nước lạnh kích thích bộc lộ chút tức giận. Tô Cẩm thử nở nụ cười nhưng nụ cười nhanh chóng tắt đi.

“Thật khó coi”. Tô Cẩm buồn bã cúi đầu kéo cánh cửa phòng vệ sinh.

Cửa vừa mở ra cô liền lặng người, người đàn ông dựa vào bức tường đối diện… là Ngạc Lâm. Tô Cẩm vội vàng đóng cửa, định thần lại rồi mở ra, anh vẫn đứng nguyên đó.

Miệng cười, anh nhìn cô đầy ấm áp – tuyệt đối không phải là ảo giác.

Tô Cẩm hít một hơi, chân tay đột nhiên cứng đơ.

Ngạc Lâm dụi điếu thuốc, nhìn cô cười, hỏi: “Tại sao lại không nghe điện thoại của anh?”

Tô Cẩm ngại ngùng lảng tránh ánh mắt của anh. Dường như giữa họ… những gì cần nói đều đã nói hết rồi. Đang cúi đầu bước đi, đột nhiên hoa mắt, Ngạc Lâm đã đứng chắn trước mặt cô.

“Em à”, Ngạc Lâm nói khẽ, “Đã lâu như vậy rồi, vẫn còn giận sao?”

Tô Cẩm không ngẩng đầu hỏi lại: “Không phải là anh sắp đính hôn rồi sao?”

Ngạc Lâm thở dài, “Ai cũng biết chỉ là đính hôn mà, em vẫn còn giận anh sao, anh chỉ…”

Tự nhiên Tô Cẩm thấy trong lòng chua xót. Vì sao người mà mình yêu bao lâu nay đột nhiên lại trở thành như thế này?

“Em nghe anh nói”, Ngạc Lâm rõ ràng là hiểu nhầm thái độ của cô, giọng càng ngọt ngào, “Anh và cô ấy…”

“Em xin anh, đừng nói nữa”. Tô Cẩm lắc lắc đầu, “Em thực sự không muốn nghe”.

“Em à…”

Trong lòng Tô Cẩm bừng lên một cơn giận dữ khi bị anh chặn lại, hai tay buông xuống bất giác nắm chặt lại. Trong khi trong đầu đang cố gắng vơ vét những từ ngữ cay độc nhất thì cô nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên: “Tô Tô, lại đây”.

Đầu hành lang là một người đàn ông cường tráng mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt. Đôi mắt sáng và nụ cười quyến rũ khiến ánh đèn lung linh cũng ghen tỵ. Ngay cả Tô Cẩm cũng ngẩn người. Có phải là anh ta gọi tên mình không? Lẽ nào người đàn ông kỳ lạ này đến để giải vây cho mình?

“Lại đây”. Anh ta lại giục.

Tô Cẩm không nghĩ ngợi lâu, vội vàng bước nhanh về phía anh ta. Vừa bước được hai bước liền thấy tiếng Ngạc Lâm đầy giận dữ: “Em à, anh ta là ai?”

Tô Cẩm nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ. Người đàn ông này vì sao sau khi làm một việc tồi tệ như thế lại quay đầu đối xử với cô bằng thái độ hoàn toàn ngược lại.

Tô Cẩm gắng sức gạt tay anh ra, khi chuẩn bị đi liền bị giữ lại.

“Anh muốn làm gì?” Tô Cẩm giận dữ nhìn anh.

Ngạc Lâm nhìn cô, khuôn mặt cũng giận dữ như vậy nhưng trong ánh mắt lại vô cùng tha thiết.

“Mời anh bỏ cô ấy ra”. Giọng Lục Hiển Phong vang lên gần hơn, Tô Cẩm thấy hoa mắt, cô bị anh ta kéo lại, lảo đảo dựa vào trước ngực anh ta.

Khi họ đối diện nhau, ánh mắt của Ngạc Lâm hoàn toàn hướng về phía Lục Hiển Phong, các cơ trên mặt căng lên, đầy phẫn nộ khiến người khác thấy bất an.

Lục Hiển Phong hoàn toàn không để ý đến anh ta, đưa tay vuốt tóc Tô Cẩm một cách rất tự nhiên, dặn dò cô với giọng nửa quan tâm, nửa trách móc: “Đã dặn em nhiều lần rồi, không được nói chuyện với người lạ. Bây giờ có rất nhiều người xuất, mặt người dạ thú. Em còn nhỏ quá, không nhận ra được”. nói rồi nhìn Ngạc Lâm đầy ẩn ý.

“Anh nói ai nhỏ?” Tô Cẩm lườm anh ta một cái, giơ tay đẩy anh ta ra.

Lục Hiển Phong không phân vân, ôm vai cô rồi quay đi, vừa đi vừa nói nhỏ: “Tô Tô, thái độ của cô thật là không khiêm tốn. Con người vốn không hoàn hảo, cô phải thừa nhận là cô không có trình độ nhìn người – vừa rồi là bằng chứng rất rõ ràng”.

Tô Cẩm bị những lời anh ta chặn miệng – sự thật là như vậy khiến cô không thể chối cãi được.

Đã từng cho rằng anh ta là người đàn ông của đời mình, nhưng… chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai năm, anh ta lại trở thành một vết đen trong cuộc đời cô – điều này khiến cô không sao chịu nổi.

Lòng chua xót trong giây lát, khi nghe thấy tiếng bước chân chạy theo phía sau, cô không thể ngăn cảm giác hận thù trong lòng. Tô Cẩm đột nhiên không có cách nào từ chối cánh tay của Lục Hiển Phong đang khoác trên vai cô.

Có lẽ một giây phút nào đó trong cuộc đời, con người cần có một điều đặc biệt để chống đỡ cho lòng kiêu ngạo cao ngất của mình.

“Tô Cẩm”. Ngạc Lâm chạy lại.

Lục Hiển Phong dừng bước, quay đầu lại, trong ánh mắt có đôi chút khó chịu không che giấu, “Cảnh sát Ngạc, thật là không đúng lúc, tôi vừa nghe nhân viên phục vụ nói phó thị trưởng Trần đáng kính ngày hôm nay cũng tổ chức tiệc ở đây để đón tiếp mẹ con rể. Nghe nói bà ấy đến xem mặt con dâu. Tôi nghĩ, nếu bị ai đó nhìn thấy cảnh này thì thật là không hay phải không?”

Ngạc Lâm giống như bị ai đó đấm một quả rất mạnh, đột nhiên khựng lại, sắc mặt xanh tái.

Dường như Lục Hiển Phong rất hài lòng với phản ứng của anh ta, nhẹ nhàng vỗ vai Tô Cẩm và bước tiếp.

Tô Cẩm không quay đầu lại và cũng không muốn làm như vậy. Thậm chí cô còn nghĩ: Nếu mỗi lần chạm mặt Ngạc Lâm, đều có Lục Hiển Phong bên cạnh thì tốt biết bao.

Tô Cẩm biết suy nghĩ này là rất ích kỷ nhưng cô không thể ngăn nó xuất hiện. Có anh ấy, cô không cần phải nhìn khuôn mặt với rất nhiều cảm xúc phức tạp của Ngạc Lâm. Tất cả những lời nói vô liêm sỉ của anh ta, Lục Hiển Phong đều có thể chống lại. Rất rõ ràng, khi cần cay nghiệt với ai, miệng lưỡi của anh ấy hơn hẳn Ngạc Lâm.

Đương nhiên còn có một lý do rất quan trọng – Cô không hề ghét bỏ con người này, thực sự là không ghét. Mặc dù cô không hiểu gì anh ta nhưng anh ta lại biết không ít chuyện của cô. Cảm giác đó giống như là anh luôn giữ một khoảng cách vừa đủ, thương xót dõi theo từng bước chân của mình trên con đường mòn không thể thoát ra được.
Thành Viên: [0]Khách: [1]
Thiết kế bởi Duy_Doanh
Click Lên Đầu Trang
Textlink: Wap Tải Games + Giải Trí Tổng Hợp: KenhVip.Net
Textlink: Wap Giải Trí Ngắm Ảnh, Xem Video Gái Xinh: TopGai.Hexat.Com
Textlink: Http://KimCuongBlog.XtGem.Com - Blog Chia Sẻ
Textlink: GameOi.Wap.Sh - Wapsite Tải Game Miễn Phí
Thống Kê Wap