Hãy nhanh tay Đăng kí và Đăng nhập để trở thành thành viên chính thức của và cùng thảo luận!
Tô Cẩm giật mình, trước mắt hiện lên người đàn ông đã gặp ở bãi đỗ xe của bệnh viện, vội nói: “Đừng! Tạm thời cậu đừng có đi đâu. Cũng đừng tiện miệng nói với người khác về Chính Chính!”.
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, “Thăm cũng không được à? Vì sao?”.
Tô Cẩm định thần lại rồi nói: “Cậu không phải vừa mới ra viện sao? Đừng có vội vàng. Việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là phối hợp với anh La”.
“Đúng!”Bành Tiểu Ngôn nghĩ rồi vội vàng nói, “Thế thì một thời gian nữa mình đi cũng được. Ôi, kể cho cậu một chuyện, cậu có còn nhớ người mà đưa mình đến bệnh viện không? Hôm nay anh ấy gọi điện cho mình, hẹn mình đi ăn trưa? Cậu nói xem, anh ấy có … ý gì với mình không?”.
Tim Tô Cẩm bắt đầu đập nhanh hơn, “Anh ta hẹn cậu ăn trưa à? Ở đâu?”.
Bành Tiểu Ngôn cười khúc khích, nói: “Nhà hàng ở phía tây của khách sạn Hyat”.
“Cái nơi đắt chết người đó đúng là chỗ để cho đàn ông phô trương”, Tô Cẩm cười nhạt, “Tiểu Ngôn, tốt nhất là cậu nên cẩn thận, nhỡ không gặp đức lang quân như ý mà gặp phải người xấu thì thảm lắm”.
Người đàn ông này đã làm gì Tiểu Ngôn thì Tô Cẩm hoàn toàn không có chứng cứ, điều này khiến cho cô cảm thấy phiền lòng. Nhưng, trước khi nhìn rõ chân tướng, tất cả vẫn chỉ là giả thiết, mình không có tư cách gì lấy những suy luận vô căn cứ để ngăn Tiểu Ngôn đi gặp gỡ người khác. Lúc này cô mà chắn ngang thì với tính cách của Bành Tiểu Ngôn, e rằng mọi chuyện lại diễn ra ngược lại.
Huống hồ người đàn ông đưa ra kết luận này…Tô Cẩm cắn môi tự hỏi mình, lẽ nào anh ta không đáng nghi sao?Anh ta nói anh ta và Lâm Chi Chi chỉ là đồng nghiệp, không có mối quan hệ đặc biệt. Nhưng anh ta lại nhiệt tình tham gia vào việc của Lâm Chi Chi, lẽ nào không đáng nghi ngờ?
Tô Cẩm thở dài, trong lòng nghĩ cậu thì biết cái gì chứ!
Sau khi tắt điện thoại, Tô Cẩm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm, lại gọi điện cho La Thanh Thụ, nói chuyện trưa mai Bành Tiểu Ngôn sẽ hẹn gặp người đàn ông đáng nghi đó. Nghe thấy La Thanh Thụ nói sẽ đi xem thế nào, Tô Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự xuất hiện của La Thanh Thụ giúp cho những áp lực trong lòng cô bấy lâu nay giảm đi không ít. Nhưng cô cũng biết, so với việc nói là người đàn ông này khiến cho cô tin tưởng thì không bằng nói là số tiền thuê anh ta khiến cho cô cảm thấy tin tưởng hơn.
Có lẽ do theo thời gian, Tô Cẩm ngày càng cảm thấy nhiều khi, trong thế giới này, tác dụng của tiền bạc còn lớn hơn sức lực của con người. Cũng vững bền hơn nhiều.
Lục Hiển Phong vừa xuống xe thì nhìn thấy người đàn ông đang bước ra khỏi cửa.
Người này khoảng trên dưới ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt mũi sáng sủa. Nếu bỏ qua sự xảo quyệt ẩn sâu trong đáy mắt thì thoạt nhìn rất giống một bác sỹ nha khoa hoặc giáo sư đại học.
Lục Hiển Phong nhìn rất nhanh từ vai xuống eo, đến đôi chân dài của anh ta, rồi lại nhìn nhanh lên mặt. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, trong đầu anh đã đưa ra được đánh giá bước đầu-anh ta tuyệt đối không giống như vẻ nho nhã bề ngoài.
Ký ức nhanh chóng quay về, dường như cùng một lúc, anh nhớ lại mình đã gặp người này ở đâu rồi. Hai tiếng đồng hồ trước ở khách sạn phía tây khách sạn Hyaat.
Sở dĩ anh để ý đến anh ta là bởi vì ánh mắt người này đang theo dõi Bành Tiểu Ngôn và người đàn ông tên là Simon. Cái kiểu quan sát một cách vô tình, ánh mắt nhìn lại rồi thôi, không khiến cho đối phương cảnh giác.
Không thể chỉ là tình cờ. Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lục Hiển Phong.
Tuyệt đối không thể chỉ là tình cờ. Khả năng nhìn nhận con người của Lục Hiển Phong đã được đào tạo một cách chuyên nghiệp, anh có thể khẳng định người này không chú ý đến Simon hay Bành Tiểu Ngôn mà hoàn toàn chú tâm đến các tiểu tiết khi hai người gặp nhau, ánh mắt khi anh ta nói, ánh mắt cô ấy nhìn anh ta, thái độ của anh ta khi lấy thức ăn cho cô...
Điều này có ý nghĩa gì đó.
Lục Hiển Phong tháo kính đen vứt vào trong xe, bước đến gần người đàn ông đang chầm chậm bước đi, ánh mắt suy tư điều gì đó.
"Thật đúng lúc." Lục Hiển Phong nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh ta, thản nhiên giống như là đang chọn rau ở chợ, "Tình cờ lại gặp nhau ở đây-Anh quen Hình Nguyên à?".
Mặt người đàn ông tươi cười. Một nụ cười ôn hòa và vô hại, nhưng lại khiến Lục Hiển Phong bất giác đề phòng. "Đúng là đời người có thể gặp lại nhau ở bất cứ đâu. Tôi là La Thanh Thụ. Nếu không nhầm thì anh là anh Lục đúng không?".
Lục Hiển Phong bắt tay anh ta, mặt không để lộ cảm xúc gì, gật đầu, "Thật là may mắn". Trong lòng cảm thấy cái tên này đã nghe thấy ở đâu...lẽ nào anh ta chính là người bạn ở Đức của Hình Nguyên?
Trong khi suy đoán, mặc dù thân phận của người này vẫn chưa được xác định nhưng những cảnh giác ban đầu đã giảm bớt đi.
Lại còn chuyện này nữa, vẫn chưa đủ phiền phức sao? Lục Hiển Phong bất giác chau mày.
La Thanh Thụ chỉ vào căn phòng phía sau, ánh mắt có gì đó rất lanh lợi. "Tôi vừa mới biết anh Lục cũng quan tâm đến việc mà tôi đang nhúng tay vào. Thế nào? Có muốn đi cùng tôi một chuyến không? Cũng đúng lúc tôi đang thiếu một trợ thủ."
Lục Hiển Phong hơi nheo mắt lại, chăm chú đến mức ánh mắt của anh dường như khiến cho nhiệt độ không khí giữa hai người tăng lên. Tuy nhiên, giọng điệu rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nghe có vẻ ấm áp: "Tôi có việc rất thú vị- Không biết anh La đang nói việc gì?".
La Thanh Thụ cười, "Tôi không biết nhiều về việc của anh Lục, nếu nhớ không nhầm, anh cũng đang tìm dấu tích của cô Lâm?".
Lục Hiển Phong bất giác ngạc nhiên, lông mày nhướng lên, "Lâm Chi Chi? Cô ấy có liên quan gì đến anh?".
La Thanh Thụ chau mày, "Cô ấy và tôi không có quan hệ gì. Tôi chỉ cầm tiền của người khác mà làm thôi".
Lục Hiển Phong chau mày lại, "Anh nói là...có người thuê anh? Là ai?".
La Thanh Thụ
La Thanh Thụ cười, đáp: “Không sai, có người thuê tôi tìm tung tích của Lâm Chi Chi. Nhưng tôi có nguyên tắc riêng, rất tiếc là không thể nói cho anh thân phận của người thuê được”.
Lục Hiển Phong chau mày, trong lòng cảm thấy hơi bực bội.
Người anh ta nói liệu có phải là Tô Cẩm không? Nếu là cô ấy…vì sao cô ấy lại cứ phải làm như vậy? Là do không tin tưởng mình? Hay là vì hôm đó mình dẫn người về nhà, khiến cho cô ấy quyết định phải vạch giới hạn rõ ràng giữa mình và cô ấy?
Thậm chí cô còn không gọi điện cho anh.
Đây là điều mà anh muốn, nhưng…
Lục Hiển Phong ngậm một điếu thuốc, đang định quay về xe tìm bật lửa thì một chiếc bật lửa màu bạc chìa ra trước mặt anh, tách một tiếng xòe ra một ngọn lửa nhỏ.
Châm thuốc xong, Lục Hiển Phong không ngước mắt lên, nói một câu: “Cảm ơn”.
La Thanh Thụ cất bật lửa vào túi, tươi cười nói: “Không cần phải cảm ơn, tôi đang thiếu trợ thủ. Thật sự là anh không muốn suy nghĩ về vấn đề chia sẻ quyền lợi với tôi sao? Anh không nên để mình bị thiệt như thế”.
Lục Hiển Phong lại chau mày.
Thời gian gần đây, tất cả tâm trí của anh đều để tâm đến Vu Dương và những người bên cạnh cô ta. Tuy nhiên, cô ta chẳng có động tĩnh gì, ngay cả việc công ty của cô ta cũng ít đến. Đây vốn dĩ là một điều rất đáng nghi nhưng những nghi ngờ đối với cô ta cũng chỉ dừng lại ở đó. Cô ta tự lái xe đi làm, rất ít khi gặp riêng với trợ lý của mình.
Đây rõ ràng là điều không bình thường, nhưng những biểu hiện của sự bất bình thường này lại diễn ra rất bình thường, khiến cho anh không thể nắm được đầu mối nào. Thế là sự bực bội trong lòng Lục Hiển Phong càng chất chứa thêm, mỗi ngày anh không hút dưới hai bao thuốc.
“Nói với anh như thế này”, ngữ điệu của La Thanh Thụ rõ ràng là có vẻ mê hoặc hơn, “Tôi đã gặp cô Bành, bây giờ, tôi đang muốn đi gặp cậu Lâm. Rất trùng hợp là, tôi còn là bác sỹ tâm lý, giỏi nhất là làm thôi mien. Tôi nói như vậy, cậu có cảm thấy hứng thú hơn không?”
Thôi miên?
Tim Lục Hiển Phong đập nhanh.
“Thế nào?” La Thanh Thụ nở một nụ cười như đang thương lượng, nhìn có vẻ rất…quái.
Lục Hiển Phong dập điếu thuốc, nói dứt khoát: “Được!”.
Muốn tìm Lâm Cường không khó.
Họ đến đúng vào giờ lên lớp, người ở trong ký túc xá không đông. Từ cửa phòng nhìn vào, Lâm Cường đang dựa vào giường đọc sách-chỉ có cậu ta ở trong phòng.
Thiên thời.
Đây là phòng của cậu ta, mọi ngóc ngách đều rất quen thuộc. Ở nơi mà cậu ta cảm thấy an toàn nhất, cho dù có gặp người lạ thì cậu ta cũng không quá cảnh giác.
Địa lợi.
Tất cả mọi người đều đi học, từ phòng học về đến đây thì cũng phải đi qua nửa sân trường. Cũng có thể nói, trong khoảng thời gian anh cần, Lâm Cường không thể gặp gỡ ai, việc họ cần tiến hành sẽ không bị ai làm phiền.
Nhân hòa.
La Thanh Thụ lộ vẻ hài lòng nhìn Lục Hiển Phong.
Lục Hiển Phong phớt lờ liếc nhìn anh ta rồi quay sang nhìn Lâm Cường, “Từ khi cậu ra viện không có thời gian đến thăm cậu. Đây là anh La bạn của tôi, anh ấy là bác sĩ, tôi mời anh ấy đến đây xem vết thương cho cậu”.
Lâm Cường có vẻ ngại ngần, “Bác sĩ La, vết thương của em không sao mà.”
“Nghe nói là cậu bị ngã”, La Thanh Thụ ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh giường, nhìn vào mắt cậu ta, ánh mắt hiền hậu, “Có bị gãy xương không?”.
Lâm Cường lắc đầu, ánh mắt có chút mơ màng, “Không sao. Nghiêm trọng nhất cũng chỉ có hai vết rạn ở xương đùi…”.
La Thanh Thụ nhìn vào mắt cậu, cố ý nói nhỏ như đang ve vuốt: “Rạn xương thì cũng cần nghỉ ngơi. Còn đau không?”.
Lâm Cường lắc lắc đầu, ánh mắt bất giác trở nên mơ màng.
Lục Hiển Phong lùi ra cửa phòng, cảnh giác với mọi động tĩnh ở ngoài hành lang. Phía sau anh, giọng của La Thanh Thụ ngọt ngào và êm ái: “Tôi là bác sĩ của cậu, cậu nhất định phải tin tôi”.
“Vâng…”
“Thế cậu có thể nói cho tôi cậu bao nhiêu tuổi được không?”
“Đến tháng Chín em tròn hai mươi tuổi”.
“Ở trong phòng cậu lớn thứ năm à?”
“Không, em lớn thứ ba”.
“Bình thường cậu ăn cơm ở nhà ăn phải không?”.
“Vâng”.
“Lâm Chi Chi lớn hơn cậu mấy tuổi?”.
“Hơn em mười tuổi”.
“Cậu với bạn học đề đến nhà ăn ăn sao?”.
“Không, anh cả thích mang cơm về phòng ăn”.
“Cậu có thích thành phố T không?”.
“Không thích. Chỗ nào cũng hỗn loạn, rất ồn ào”.
“Lâm Chi Chi có đến thăm cậu không?”.
“Đã từng đến”.
“Các bạn học khác có đến thường xuyên không?”
“Có”.
“Họ thường đến làm gì?”.
“Chơi bài, nói chuyện”.
“Sau khi tan học cậu thường làm gì?”.
“Đánh bóng”.
“Lần gần đây nhất Lâm Chi Chi đến thăm, cô ấy đã nói gì?”.
“Chị ấy nói có thể cho em tiền học hết đại học, bảo em đừng đi làm thêm mà bỏ học”.
“Thích bơi không?”.
“Không thích”.
“Đã đến bể bơi của trường chưa? Điều kiện thế nào?”.
“Đến vài lần, cũng không tồi”.
“Một ngày trước khi cậu bị ngã, Bành Tiểu Ngôn đến tìm cậu, cậu đang ăn cơm trưa à?”.
“Không, vừa chơi bóng xong, chuẩn bị về ký túc”.
“Vệ sinh ở ký túc là do mình tự dọn dẹp à?”.
“Mọi người thay nhau quét dọn”.
“Hội sinh viên có kiểm tra vệ sinh không?”.
“Có lúc kiểm tra”.
“Cậu có phải là thành viên của hội sinh viên không?”
“Không”.
“Bành Tiểu Ngôn đến tìm cậu, là hỏi tung tích của Lâm Chi Chi sao?”.
“Đúng”.
“Cậu có biết không?”.
“Em..”
Tiếng nói đột nhiên dừng lại.
Lục Hiển Phong quay lại nhìn, Lâm Cường đang nhìn thẳng vào mặt La Thanh Thụ, ánh mắt rất hoang mang, giống như là đang lạc giữa sương mù. Tuy nhiên, những cảm xúc đó thể hiện rất rõ, ngay cả Lục Hiển Phong ở cũng có thể nhận ra, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc-cậu bé này đang đấu tranh rất khổ sở bởi cái nút buộc trong ký ức của mình hay là do những câu hỏi của La Thanh Thụ?
La Thanh Thụ không dám hỏi thêm, nhẹ nhàng nói: “Vết thương bên ngoài thì cũng cần nghỉ ngơi bồi bổ, vết thương bên trong rất dễ để lại di chứng”.
Sự đấu tranh trong mắt Lâm Cường dần dần dịu đi, thần sắc đã tỉnh táo, ánh mắt nhìn La Thanh Thụ có vẻ mơ màng. “Xin lỗi bác sĩ, có phải đầu óc em vừa mất tập trung không?”.
La Thanh Thụ cười, đáp: “Đúng rồi, tôi hỏi cậu có bị thương bên ngoài không, cậu không để ý đến”.
Lâm Cường có vẻ hơi xấu hổ, “Em xin lỗi, có lẽ là em…”.
“Không sao.” La Thanh Thụ vội vàng nói. “Tôi ở cách đây không xa, vài ngày nữa tôi lại đến thăm cậu xem tình hình của cậu thế nào.”
Lâm Cường vội vàng từ chối: “ Như vậy thì phiền anh quá”.
La Thanh Thụ cười, đáp: “Tôi và anh Lục đều là bạn của chị gái cậu, quan tâm đến em trai cô ấy là điều nên làm. Bây giờ cậu cử động không tiện, đến bệnh viện kiểm tra thì rất phiền phức. Là người nhà thì không cần khách sáo”.
Lâm Cường nhìn anh, rồi nhìn Lục Hiển Phong đang đứng ngoài cửa, do dự hỏi: “Em gọi điện thoại cho chị gái em thì thấy tắt máy, chị ấy…”.
Lục Hiển Phong và La Thanh Thụ nhìn nhau, Lục Hiển Phong cười, đáp: “Công việc mà, lúc nào mà chả thế. Bây giờ cô ấy không có ở thành phố T, phải qua đợt này mới về”.
Lâm Cường “Ồ” một tiếng, thần sắc có vẻ bình tâm lại.
Lục Hiển Phong vỗ vai cậu ta, “Được rồi, không có việc gì chúng tôi về trước đây. Câu nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì gọi điện cho tôi”.
Bước ra khỏi ký túc, Lục Hiển Phong vô cùng ủ rũ, La Thanh Thụ lại có vẻ như có rất nhiều suy nghĩ trong lòng.
“Anh biết không?” Nhìn ra sân bóng ở phía xa, La Thanh Thụ hơi nheo mắt lại, như tự nói với mình: “Khi bị thôi miên, có sự khác nhau rất lớn với mỗi người. Một phần mười những người bị thôi miên không có phản ứng gì, mà những người dễ bị thôi miên cũng chỉ chiếm tỷ lệ một phần mười thôi”.
Lục Hiểu Phong hỏi lại: “Lâm Cường và Bành Tiểu Ngôn thuộc loại nào?”.
“Lâm Cường không đề phòng với người lạ mặt nên cậu ta là thuộc người loại sau, nhưng Bành Tiểu Ngôn…” La Thanh Thụ cầm điếu thuốc Lục Hiển Phong đưa cho, trầm tư giây lát rồi nói nhỏ: “Cô ấy có nhận thức rõ ràng về bản thân”.
Lục Hiển Phong để ngón tay cầm thuốc của mình dừng lại trên môi, “Nghĩa là sao?”.
“Không sao, chỉ là hơi xúc động một chút thôi.” La Thanh Thụ lắc đầu, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Không phải là cậu cũng nghi ngờ họ bị thôi miên tâm lý sao? Vì sao không tìm người chứng thực?”.
Lục Hiển Phong nghĩ đến câu nói của Mạnh Hằng Vũ “Anh sẽ đi tìm chuyên gia”, trong lòng cảm thấy không yên tâm. Rốt cuộc anh ấy đã tìm thấy chuyên gia chưa? Liệu có thể là…sau khi tìm thấy đã đi theo mình để gặp gỡ Bành Tiểu Ngôn rồi?
Điếu thuốc đã cháy hết khiến cho đầu ngón tay cảm thấy hơi nóng. Dập điếu thuốc, Lục Hiển Phong sốt ruột hỏi: “Thế bây giờ phải làm gì?”.
La Thanh Thụ trầm tư một lát, “Anh có thể hẹn hai người họ cùng một lúc được không?”.
Lục Hiển Phong ngạc nhiên, “Anh có thể tiến hành thôi miên hai người cùng một lúc sao?”.
La Thanh Thụ lắc đầu, “Tình hình của họ, có vẻ như được khóa bằng hai khóa, cần phải mở một khóa trước đã…Anh có biện pháp gì không?”.
Lục Hiển Phong nhướng lông mày, “Để tôi nghĩ đã rồi sẽ trả lời anh sau”.
Cửa văn phòng kêu ầm một tiếng rồi lại nặng nề đóng vào.
Tô Cẩm đang ngồi viết báo cáo trên máy tính giật mình, tay run run, trên màn hình xuất hiện vài chữ viết sai. Cô vội vàng lùi ô, xóa đi từng chữ một.
“Cửa hỏng thì phải đền đấy, cậu không cần tiền thưởng nữa à?” Tô Cẩm lưu lại file, ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Lâm đang đứng cạnh bàn mình, vẻ mặt tức tối.
Cô không nhịn được, “Lại sao thế? Không phải là cậu lại bị anh Ngụy cho một bài đấy chứ?”.
Trần Lâm là con trai, khi Ngụy Xuyên lên lớp cậu ta thì không kiêng dè gì. Nhưng ở Hải Công, ai cũng biết tính khí của anh Ngụy hơi kỳ quặc, đối với những người không vừa ý thì anh ấy cũng không muốn nhắc nhở. Vì thế, người trong bộ phận kỹ thuật đều đánh giá tốt Trần Lâm, nói là cậu ấy sắp trở thành đệ tử ruột của Ngụy Xuyên.
Trần Lâm tức tối chạy đến bàn của Tô Cẩm, cầm lấy nửa gói bim bim vị cải để cạnh máy tính của cô. “Em thấy chị toàn ăn cái này thôi, không sợ bị nóng à?”.
Tô Cẩm cướp lại đồ ăn của mình, “Đừng cướp của chị. Sao thế?”.
Trần Lâm nhìn vào bàn tay không của mình, vẻ tiếc nuối, thở dài, “Cũng chẳng có gì đáng tức giận. Em chỉ là một thực tập sinh, làm gì có quyền được nói?”.
Tô Cẩm thắc mắc, “Cuối cùng là chuyện gì?”.
Trần Lâm dựa vào tường, thủng thẳng nói: “Còn chuyện gì nữa? Chuyện Trung Hoàn thôi”.
Tô Cẩm giật mình, “Trung Hoàn lại phiền nhiễu gì à?”.
“Vừa rồi anh Ngụy bảo em đem bản báo cáo tối qua anh ấy sửa đến bên xưởng chính”, Trần Lâm nói, “Khi em đi, ông Tiêu đang nói chuyện với anh ấy, nhìn thấy em đi vào, ông Tiêu bảo em nói với chị là, Trung Hoàn cần trả lại một lô đồng hồ, bảo chị ký vào đó”.
“Bảo tôi ký vào?” Tô Cẩm ngạc nhiên, “Anh Ngụy nói sao?”.
“Mặt anh Ngụy cũng tái đi, khi em đi thấy họ đang cãi nhau.” Trần Lâm thở dài. “Chị Tô, em đã suy nghĩ việc này khi đi trên đường. Việc lắp đặt hai thiết bị này đều đặt lên vai chúng ta, anh Ngụy là phụ trách chính, trong tay còn có mấy hệ thống máy móc khác, việc nhận hay trả lại lô hàng ấy không đến lượt anh ấy phải làm. Em là thực tập sinh, cũng không có quyền hạn gì để ký tên. Ông Tiêu chỉ trông vào chị thôi.”
Nét mặt Tô Cẩm trầm ngâm, “Cái mà bên ông Tiêu nói, liệu có thể là lô van bướm mà Tào Anh muốn trả lại không?”.
Trần Lâm lắc đầu, “E rằng là như vậy. Chị quên rồi ạ, anh Ngụy còn nói việc này không dễ dàng giải quyết như vậy đâu”.
Tô Cẩm chau mày, vứt gói bim bim vị cải lên bàn làm việc, “Bên Trung Hoàn đúng là có chỗ dựa rồi, ngay cả ông Tiêu cũng bị lôi vào…Cậu nói xem ông Tiêu có nắm rõ sự tình không?”.
Hai đầu ngón tay của Trần Lâm chạm vào gói đồ ăn vặt của cô, không ngầng đầu nói: “Làm sao em biết được? Em chỉ là thực tập sinh thôi”.
Tô Cẩm thở dài.
Trần Lâm lại hỏi: “Thế chị định làm thế nào?”.
“Chúng ta phải tin tưởng lãnh đạo thôi”, Tô Cẩm bóp trán rồi thở dài, “Hơn nữa, ông Tiêu chỉ nói là “một lô đồng hồ”, chứ không nói là “mười mấy cái van bướm đó”, vì thế chúng ta đừng tự dọa mình”.
“Nếu thật thì sao?” Trần Lâm hỏi lại, “Chị có ký không?”.
Tô Cẩm trầm tư giây lát, vẻ thản nhiên, “Chưa biết được”.
Bành Tiểu Ngôn đi qua shop quần áo nữ, tiện tay lấy một bộ váy vào phòng thử đồ. Một lúc sau, bước ra quét thẻ trả tiền, không ngẩng đầu đi thẳng ra thang máy. Sau khi đi xuống tầng, cô vòng qua quầy mỹ phẩm rồi bước vào hàng KFC. Đúng vào bữa trưa, trước quầy đang có rất nhiều người xếp hàng, trong nhà ăn đông nghịt người. Bành Tiểu Ngôn bước nhanh ra khỏi bầu không khí đầy mùi thức ăn đó, quả nhiên nhìn thấy một chiếc taxi màu xanh lam đỗ bên đường.
Bành Tiểu Ngôn men theo vạch đường cho người đi bộ chạy sang rồi lên xe, cửa xe chưa kịp đóng khít thì xe đã chạy nhanh ra khỏi tòa nhà trung tâm thương mại.
Bành Tiểu Ngôn vỗ vào trán, “Giống như là 007 vậy, có cần phải như vậy không?”.
Lái xe đang mải quan sát đường nên không trả lời câu hỏi của cô.
Bành Tiểu Ngôn rất hứng khởi, “Anh xem tôi có khả năng làm nhân viên đặc vụ không? Tôi hành động rất nhanh, không quá hai mươi phút…”.
“Nhiều nhất là ba phút.” Người lái xe mất kiên nhẫn, chặn đứng những lời nói phét của cô.
“Ồ?” Bành Tiểu Ngôn không hiểu, “Làm gì mà chỉ ba phút?”.
Lục Hiển Phong lái xe vào một con đường yên tĩnh, không quay đầu lại nói: “Tôi quen một người, nếu anh ấy thực hiện thì từ lúc vào tòa nhà trung tâm thương mại cho đến lúc ra, không quá ba phút”.
Bành Tiểu Ngôn há hốc miệng: “Thật hay đùa đấy? Quần áo nữ là ở tầng bốn mà”.
Lục Hiển Phong liếc nhìn cô qua chiếc kính hậu, “Quần áo nam ở tầng năm”.
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên há hốc miệng: “Cũng đúng. Anh nói xem người đó…thật hay giả?”.
Lục Hiển Phong không nói gì nữa.
Bành Tiểu Ngôn nghĩ đi vẩn vơ rồi hỏi: “Này, Tô Tô nhà anh đã khỏe hơn chưa?”.
“Gì?” Chiếc xe đột nhiên chạy ra khỏi làn đường, mặt Lục Hiển Phong biến sắc, “Thế nghĩa là sao?”.
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, “Tôi đang nói Tô Tô mà. Mấy ngày trước không phải là cô ấy ốm một trận thừa sống thiếu chết sao?”.
“Cô ấy ốm à?” Lục Hiển Phong ngạc nhiên, “Bệnh gì vậy?”.
Bành Tiểu Ngôn tròn mắt ngạc nhiên, “Anh không biết sao? Thế thì làm sao có thể làm người đàn ông của cô ấy được?”.
Lục Hiển Phong liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt đầy cảnh giác.
Bành Tiểu Ngôn nhìn lại anh, không có ý định lùi bước, “Anh nhìn tôi làm gì? Tôi nói không đúng à?”.
Lục Hiển Phong không nhìn nữa, giải thích một cách dứt khoát: “Giữa chúng tôi không như cô nghĩ đâu, chỉ là bạn bè mà thôi”.
“Bạn bè mà thôi?” Bành Tiểu Ngôn nghe thấy câu này thì cảm thấy tức giận. Tất cả những hành động giúp cô ấy giải vây, chăm sóc cô ấy, thậm chí quan tâm đến từng hành động của cô ấy đều chỉ là bạn bè thôi sao? Người này đúng là…một anh chàng tốt bụng hay giúp đỡ người khác.
“Thế thì cứ coi như tôi chưa nói gì là được.” Bành Tiểu Ngôn cười lạnh lùng. “Có ai mà lại nhiệt tình như thế? Bạn bè bình thường, cũng không thể quan tâm chu đáo như vậy được.”
Bàn tay đang cầm vô lăng bất giác nắm chặt hơn, trong lòng Lục Hiển Phong tự nhiên cảm thấy buồn bã. Anh nhấn ga, chiếc xe phóng đi như bay.
Mười phút sau, chiếc xe taxi dừng lại ở một con ngõ nhỏ bình thường.
Lục Hiển Phong im lặng xuống xe, bước đến mở cửa. Bành Tiểu Ngôn cũng không thèm để ý đến anh, chậm rãi xuống xe, hiếu kỳ nhìn con ngõ nhỏ.
Đây là nơi tập trung của các thương gia đến thành phố T trước thời kỳ giải phóng, có thời kỳ người dân gần đó gọi là “đường tụ tài”. Những thương nhân này có nhiều tiền nhưng lại không muốn để lộ sự giàu có của mình nên nhà họ thường có cấu trúc rất bền mà bề ngoài không hề bắt mắt. Sau giải phóng, con đường này được gọi là đường Hàng Châu, thể hiện đây là một nơi có chiều dài lịch sử của thành phố T. Nghe nói, chính phủ muốn lấy nơi này làm khu bảo tang, không rõ thật hay là giả.
Trong khi cô đang suy nghĩ lung tung, Lục Hiển Phong đã vào trong sân.
Bành Tiểu Ngôn do dự một lát, cũng bước vào theo, “Ôi, Lục Hiển Phong, anh đỗ xe trước cửa như vậy à?”.
Lục Hiển Phong không quay đầu lại đáp: “Không cần trông, đợi một lát sẽ có người đến lái đi”.
Bành Tiểu Ngôn rất muốn hỏi anh lấy chiếc xe này ở đâu ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bất cần đời của anh ấy, cô cũng ngại không hỏi gì nữa.
Nếu chú ý xem xét tứ hợp viện này sẽ thấy, mặc dù được thu dọn rất sạch sẽ nhưng không có khói bếp, không hề giống một nơi có người ở.
Thời tiết lúc này cũng đã ấm hơn, cây cối đâm chối nảy lộc, không khí ấm áp và tươi mới.
La Thanh Thụ đang ngồi trong phòng uống trà, nhìn thấy ngoài cửa có hai người lần lượt bước vào, mỉm cười vẫy tay, “Ngồi bên này”.
Bành Tiểu Ngôn bước vào mới phát hiện ra trà cụ của anh ấy mặc dù được chọn rất sành, nhưng lại dùng loại trà hoa nhài rất phổ biến, không kìm lòng được than thở: “Thật là tiếc cho bộ đồ uống trà của anh”.
La Thanh Thụ rót cho cô một tách trà, đẩy về phía cô, “Thời tiết đẹp như thế này, uống gì cũng cảm thấy thích”.
Bành Tiểu Ngôn nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu hỏi: “Anh La, anh tìm tôi có việc gì? Có gì bí mật mà phải đến tận đây mới nói?”.
La Thanh Thụ vừa đưa trà cho Lục Hiển Phong, mời anh ấy ngồi xuống, vừa cười nói với cô: “Nơi này rất thanh tịnh, không có ai đến làm phiền, rất thích hợp để thôi miên”.
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, “Thôi miên tôi sao?”.
La Thanh Thụ gật đầu, thận trọng nói: “Tôi luôn cảm thấy dấu vết quan trọng của Lâm Chi Chi trong đầu cô, nhưng bí mật này đã bị ký ức của cô giấu kín. Tôi hy vọng cô tin tôi, phối hợp với tôi để tìm ra nó”.
Thái độ của Bành Tiểu Ngôn có vẻ đang đấu tranh tư tưởng, “Vì sao không phải là Lâm Cường?”.
“Bởi vì…” La Thanh Thu nhìn cô, nhẫn nại trả lời: “Cậu ta vốn không hề biết là Lâm Chi Chi đã mất tích, vì thế những ký ức của cậu ta không đem lại thông tin cho tôi. Đối với cậu ta, những thông tin liên quan đến Lâm Chi Chi chỉ là một tờ báo cũ có khắp nơi, cho dù tìm ra được gì thì cũng rất phí sức lực. Trong ký ức của cô, điều mà chúng ta muốn biết giống như một cái cây to lớn trên thảo nguyên. Mặc dù đã bị người khác khóa lại nhưng mục tiêu phải mở ra là rất rõ ràng”.
Bành Tiểu Ngôn có vẻ không hiểu lắm, “Thế anh chuẩn bị mở khóa à? Liệu có làm cho tôi trở thành một kẻ ngốc không?”.
“Cô chỉ cần tin tưởng tôi là được”.La Thanh Thụ cười. “Về vấn đề sau, nói thế này, tôi có phòng khám ở Mu-nich, tất cả mọi thông tin liên quan tôi đã giao cả cho người này”. Anh chỉ vào Lục Hiển Phong đang ngồi im lặng một bên, “Nếu tôi làm điều gì có hại đến cô, anh ấy sẽ khởi tố tôi. Như thế thì, sự nghiệp sau này của tôi không thể phát triển được nữa”.
Bành Tiểu Ngôn nhìn Lục Hiển Phong, thấy anh rất trầm tĩnh, sự lo lắng trong lòng cũng vơi đi. Mặc dù những gì anh ta nói trên đường đi khiến cô không vui, nhưng cho dù nói như thế nào thì từ khi vào viện đến giờ anh ta đều chăm sóc cho mình, sự tin tưởng là vẫn có.
“Được, tôi đồng ý”. Bành Tiểu Ngôn gật đầu. “Nhưng nếu tìm ra dấu vết gì thì các anh phải cho tôi đi cùng”.
La Thanh Thụ nói dứt khoát: “Không thành vấn đề”.
Một lần nữa lại gặp Tào Anh – nhân viên kỹ thuật của Trung Hoàn, Tô Cẩm không có cảm giác gì đặc biệt. Nhìn thấy chị ta cầm bản báo cáo có ghi mã hiệu của mười hai chiếc van bướm, số liệu kiểm tra sai lệch và kết quả phân tích chi tiết đến, thậm chí Tô Cẩm còn muốn cười phá lên.
Làm đi làm lại, quả nhiên là vấn đề này, vẫn là có người muốn Hải Công ra làm con thỏ thế mạng – đúng là phiền phức!
Dù trong văn phòng không có ai, Tào Anh vẫn cẩn thận nhìn bốn phía rồi mới lấy ra một cái hộp vuông có bọc giấy báo từ trong ba lô ra.
“Trung Hoàn và Hải Công hợp tác đã lâu rồi, có lúc Hải Công nhượng bộ, cũng có lúc Trung Hoàn chúng tôi nhượng bộ. Kỳ thực đây là điều rất bình thường trong công việc, lãnh đạo hai bên cũng tính toán cả rồi. Tiểu Tô, mong cô hãy giữ thể diện cho bên tôi.” Tào Anh đẩy chiếc hộp trên bàn đến trước mặt Tô Cẩm, khuôn mặt trắng trẻo cười một cách hòa khí. “Sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác, đúng không?”
Tô cẩm lúc đó chỉ cảm thấy ngạc nhiên, tim đập nhanh hơn bình thường. Việc này … việc nhận hối lộ lại xảy đến với mình sao?
Vấn đề này … Đúng là tất cả mọi điều đều có khả năng xảy ra…
Tô Cẩm không khỏi tò mò, mở lớp giấy báo ra xem.
Đó là một bộ mỹ phẩm rất đẹp, bên trên có ghi nhãn hiệu – đó là một thứ mà Tô Cẩm trong mơ cũng không dám nghĩ đến một ngày nào đó mình có thể cầm trong tay. Cô đã nhìn thấy nó ở tòa nhà thương mại quốc tế, biết rằng món quà này rất đắt, chỉ một hộp phấn mắt nhỏ cũng đã bằng cả tháng cô làm việc cật lực rồi.
Nếu nói là hoàn toàn không động lòng thì không phải.
Tô Cẩm nghĩ vấn đề này bất luận hậu quả như thế nào thì cũng không liên quan nhiều đến mình. Trung Hoàn và Hải Công vẫn sẽ hợp tác trong dự án tiếp theo, ai cũng biết sự hợp tác lâu dài về kỹ thuật trong ngành này là hết sức quan trọng. Để đảm bảo chất lượng tốt nhất cho công trình, hai đội kỹ thuật khác nhau cần phải có một thời gian rất dài để tạo nên sự phối hợp chặt chẽ với nhau như tay với chân. Rất ít người có thể bỏ một công ty đã hợp tác lâu năm với mình để tìm một đối tác khác.
Chỉ là mười mấy chiếc van bướm mà thôi. Giá tiền của tất cả những chiếc van bướm này lại thì cũng không đắt bằng một máy báo lỗi đo độ chính xác. Mỗi dự án đều có chỉ tiêu thay thế thiết bị đo này, nếu thỏa thuận với nhà xưởng xong, những chiếc van này rất có khả năng sẽ được trả trực tiếp về nhà xưởng, Hải Công sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào.
Chỉ cần Tô Cẩm ký một chữ ký – một chữ ký xác nhận sai lệch quá tiêu chuẩn của nhân viên kỹ thuật tại hiện trường.
Thật là hấp dẫn.
Tô Cẩm cảm thấy buồn bã vì phát hiện ra mình đã bị mê hoặc.
“Không thích sao?” Tào Anh quan sát Tô Cẩm, nụ cười có vẻ bất an. “Hãng này chất lượng không tồi đâu, nghe nói rất nhiều minh tinh lớn đều dùng loại này.”
Tô Cẩm rút tay lại, tờ báo lại gấp vào như cũ, ngăn cô với thứ đồ khiến cho cô cảm thấy mê hoặc nhưng cảm giác buồn bã đã trỗi dậy. “Đúng, tôi cũng nghe nói thế. Món quà này đúng là đắt kinh người.”
Tào Anh có vẻ hiểu nhầm ý của cô, cười không nói gì.
Tô Cẩm không nén được tiếng thở dài, phát hiện ra mình vẫn tồn tại nhiều yếu điểm, cảm giác này đúng là không dễ chịu.
Cô đẩy lại chiếc hộp trên mặt bàn: “Cám ơn chị Tào. Món quà đắt như vậy em không thể giữ cho mình”.
Tào Anh trợn mắt, nhìn hộp quà rồi lại nhìn Tô Cẩm, vẻ mặt rất khó tin, “Cô không thích sao?”.
“Thích.” Cắn chặt răng lại, Tô Cẩm có vẻ chua xót, “Nhưng thích thì cũng không có cách nào, tôi không đủ tiền để mua mỹ phẩm đắt như thế này”.
Tào Anh bị phản ứng của cô làm cho bối rối, cố gắng giải thích: “Cái này không cần cô mua, cái này … là món quà do tổng giám đốc của chúng tôi tặng Tiểu Tô”.
Tô Cẩm lắc đầu, “Chị Tào, cám ơn nhã ý của tổng giám đốc công ty chị. Vật này đắt tiền quá, tôi không thể nhận. Tôi cũng không thể ký được”.
Mặt Tào Anh biến sắc. “Cô Tô, không phải cô đang trêu đùa tôi đấy chứ? Đây là sự sắp xếp của lãnh đạo. Lô van bướm này là ông Tiêu đã sắp xếp để nhà xưởng đổi rồi, Hải Công sẽ không chịu tổn thất nào.”
“Không có tổn thất nào?” Tô Cẩm hỏi lại chị ta. “Hay là nói chỉ có bên chị không có tổn thất nào? Nếu thật sự không có tổn thất nào thì sao Trung Hoàn không trực tiếp đi đổi với nhà xưởng?”
Tào Anh há miệng không nói được lời nào.
Tô Cẩm cảm thấy khi không nhìn thứ đồ hấp dẫn đó thì cô sẽ lấy lại được chính mình. Sự dũng cảm đã quay trở lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Cô nghĩ: Không sao, phản ứng vừa rồi của mình cũng không phải mất mặt – nhìn thấy đồ mình thích thì ai mà chẳng động lòng và muốn chiếm hữu. Có dục vọng … chứng tỏ là mình vẫn là một người bình thường.
Nhận ra được điều này đúng là một cú sốc, nhưng đồng thời cũng khiến cho cô cảm thấy bình tâm hơn. Tô Cẩm đứng dậy lấy một cốc nước, lịch sự mang đến cho Tào Anh. “Nói thật, chữ ký của tôi không quá quan trọng, tôi cũng không phải nhân viên kiểm tra độ sai lệch có vượt quá tiêu chuẩn hay không, tôi chỉ là nhân viên bình thường nên cũng không quá câu nệ danh dự…”
Thái độ của Tào Anh lạnh lùng dần, “Cô Tô, cô đừng nói chuyện này với tôi. Tôi chỉ hỏi cô một câu: Ông Tiêu vẫn chưa nói chuyện này với cô sao?”.
Ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu Tô Cẩm là giả vờ nói không biết, nhưng nhìn thấy đôi mắt tinh nhanh của Tào Anh, không biết vì sao cô lại nói mà không suy nghĩ kỹ lưỡng. “Lãnh đạo không nắm rõ tình hình cụ thể. Tôi sẽ viết báo cáo về vấn đề này gửi tổng giám đốc Tiêu.”
Tào Anh lại cười, “Cô Tô, không phải tôi đã nói mãi với cô rồi sao? Người trẻ tuổi thường làm việc xốc nổi không nghĩ đến hậu quả, lại thích lấy trứng chọi đá. Việc này lãnh đạo đã đưa ra quyết định rồi, cô còn muốn ngăn cản nữa sao? Cô cũng biết, làm dự án mà thay người cũng là chuyện thường mà”.
Đây có được coi là lời đe dọa không? Tô Cẩm trầm tư, cô đứng thẳng dậy. “Chị Tô, chị nói rất đúng, thay người là chuyện thường. Mặc dù tôi chưa phải là đảng viên, nhưng cũng sẽ thực hiện sự sắp xếp của tổ chức. Nhưng, dù sao bây giờ vẫn chưa phải lúc. Vì thế, lại phải để chị đến một chuyến mất công rồi.”
Tào Anh tức giận đến sững người, “Cô…”.
Tô Cẩm quay người ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, tiếp tục tổng kết báo cáo số liệu mà cô chưa làm xong.
Lần đầu tiên bị người khác uy hiếp, cảm giác này không thể dùng một từ “tức giận” để diễn tả được. Nhưng lúc này thì vẫn phải giữ bình tĩnh, không thể để lộ ra mặt được.
Tô Cẩm giữ lại trong bụng những lời rủa thầm, gõ các con số một cách dứt khoát, ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng thể hiện sự tức giận của các đốt ngón tay.
Trong bầu không khí kỳ quặc đó, cuối cùng cũng có tiếng một người phụ nữ bình thản nói: “Đã như vậy thì tôi về đây”.
Tô Cẩm đứng dậy, ánh mắt hướng về cánh cửa phía sau chị ta, “Chị về cẩn thận”.
Cho đến khi Tào Anh bước ra khỏi cửa của bộ phận kỹ thuật, thái độ của Tô Cẩm mới vô cùng ảo não. “Tự nhiên lại mê hoặc tôi!” Nhấn mạnh vào phím Back Space, “Tự nhiên lại uy hiếp tôi!” rồi lại mạnh tay gõ một loạt các con số, “Đợi bao giờ tôi làm tổng giám đốc, tôi sẽ mua một trăm hộp như vậy! Tôi sẽ ném vào các người! Ném thẳng vào mặt!”.
Thực hiện khẩu hiệu “Thi đua làm việc sáu mươi ngày chào mừng ngày Quốc tế Lao động”, cả dự án vô cùng bận rộn. Tất cả mọi người đều làm tất bật cả ngày lẫn đêm, ba ngày trước ngày mùng 1 tháng 5 cần phải hạ đoạn đầu tiên.
Tô Cẩm từ buổi họp quay về, nhìn thấy trong xưởng chỉ còn lại vài người công nhân đang quét dọn vệ sinh, chỗ nào cũng yên ắng, nhất thời cảm thấy không quen.
Đối diện với chỗ cao nhất của xưởng đã treo một tấm biển màu vàng bắt mắt, một bên là “Hoan nghênh lãnh đạo ủy ban thành phố đến chỉ đạo”. Một bên có câu khẩu hiệu thi đua làm việc hai tháng trở lại đây “Thi đua làm việc sáu mươi ngày chào mừng ngày Quốc tế Lao động”, nền đỏ chữ vàng, màu của Sự trọng đại.
Ngày mai sẽ có lãnh đạo ủy ban thành phố đến kiểm tra tiến độ công trình, vì thế, ngoại trừ những người cần ở lại làm thêm giờ thì những người khác đều về nhà nghỉ ngơi.
Tô Cẩm nới dây mũ bảo hộ, rất muốn cởi mũ ra cho thoáng. Mặc dù thời tiết chưa nóng bức nhưng đi bộ một đoạn đường dài như vậy, tóc bị mồ hôi làm bết chặt khiến cho người cảm thấy vô cùng nóng bức, rất khó chịu. Tay đã kéo dây mũ lên rồi do dự dừng lại.
Bây giờ là khoảng thời gian kinh khủng đối với cô, có rất nhiều điều phiền phức, những hành động dễ bị mắng tốt nhất là không nên làm.
Từ hôm Tào Anh tới cho đến giờ đã là hơn một tuần rồi, lãnh đạo Trung Hoàn và lãnh đạo của công ty cô đều không có phản ứng gì. Tô Cẩm muốn nhờ Ngụy Xuyên nghe ngóng tình hình của lãnh đạo, không ngờ anh ấy bận đến mức không thể hẹn gặp được. Cơn thịnh nộ trong dự đoán của cô vẫn chưa đến, mặc dù cô cũng thấy nhẹ người, nhưng vẫn có một chút bất an, cảm thấy vận hạn này không thể qua dễ dàng như thế.
Đang nghĩ linh tinh thì nghe thấy chuông điện thoại reo, cô bắt máy, hóa ra là Từ Đông, người mà cô không hề liên lạc suốt từ hôm tham gia khóa học đào tạo đến giờ.
“Lâu rồi không gặp”, giọng Từ Đông nghe buồn buồn, dường như đang có tâm sự gì, “Công việc của cô dạo này thế nào? Có thuận lợi không?”.
Cuộc điện thoại này có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng lúc này mà nhận được điện thoại của bạn cũ, Tô Cẩm vẫn cảm thấy vui: “Cũng tạm ổn. Anh rời văn phòng chưa?”.
Từ Đông ừ một tiếng, do dự một lát rồi nói: “Tô Cẩm, tôi có việc muốn nói với cô. Nhưng không phải là việc vui, cô cần phải chuẩn bị tâm lý”.
Tô Cẩm yên lặng.
“Là thế này”, Từ Đông suy nghĩ giây lát, anh cảm thấy nên thành thật với cô, “Sáng hôm nay, tổng giám đốc Lưu nói với tôi, ban dự án thành phố C đến bộ phận giám sát kỹ thuật mượn người, anh Lưu đã cử tôi đi”.
“Anh phải đến à?” Tô Cẩm bị tin này làm cho chóng mặt, “Bộ phận giám sát kỹ thuật đổi thành công ty cho thuê từ lúc nào vậy?”
Từ Đông cười khổ não, “Còn có vấn đề đau đầu hơn. Tôi đến bộ phận giám sát kỹ thuật theo chỉ thị của tổng giám đốc Lưu, kết quả là nhân viên văn phòng ở đó nói với tôi, bảo tôi phải đến dự án ở thành phố C. Cô ấy nói hệ thống tôi phụ trách là thiết bị chưng cất dầu mỏ và thiết bị chế tạo hydro. Tô Cẩm, hai thiết bị này không phải do cô phụ trách sao?”.
Trong đầu Tô Cẩm như có tiếng sấm nổ, “Không sai? Có đúng là thiết bị chưng cất dầu mỏ và thết bị chế tạo hydro không?”.
“Sao mà nhầm được?” Tiếng của Từ Đông cao vút, “Giấy điều lệnh đang ở trong tay tôi. Tôi nghe ngóng tình hình của cô ở văn phòng đó nhưng kết quả là họ không biết gì”.
Tô Cẩm cầm điện thoại, cảm thấy hai chân mình đang run lẩy bẩy.
“Tô Cẩm?” Giọng Từ Đông lo lắng, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”.
Tô Cẩm hít một hơi thật sâu, giọng nói hơi run run: “Không có việc gì, chỉ là … chỉ là có lẽ tôi đã đắc tội với tổng giám đốc Tiêu”.
Bất luận là Tào Anh hay người của Trung Hoàn cũng chỉ là người ngoài. Người ngoài mà vẫn có thể nhúng tay vào việc điều động nhân sự trong nội bộ của Hải Công sao? Sự sắp xếp này, không cần nghĩ cũng biết là của ai.
Tô Cẩm cảm thấy mắt mình nóng lên. Tô Cẩm ngẩng cao đầu, ngước nhìn ánh mặt trời sáng chói trên đỉnh đầu, bất giác nhắm mắt lại.
Đây là khu vực bơm dầu, công nhân của công trường đầu đã về hết, cả những người làm vệ sinh cũng đã đi rồi. Không có người, chỗ nào cũng yên tĩnh. Tô Cẩm mặc kệ bụi bẩn và dầu mỡ, ôm túi tài liệu ngồi xuống bậc thềm bê tông bên cạnh động cơ.
Trên đầu cô là bầu trời trong xanh, bên dưới là rất nhiều đường ống màu bạc giao cắt với nhau, mỗi ống dầu đối với cô đều quen thuộc giống như là chân của mình vậy.
Đột nhiên Tô cẩm cảm thấy mình giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Vừa rồi cô vừa gặp tổng giám đốc Tiêu trong cuộc họp. Người đàn ông trung niên không hề bộc lộ cảm xúc gì, thậm chí gặp cô vẫn cười vui vẻ, khen ngợi cô là trợ thủ đắc lực của Nguy Xuyên, là một nhân tài của bộ phận kỹ thuật…
Con người đểu giả.
Chẳng trách có người nói: Không sợ kẻ địch giống chó sói, chỉ sợ chiến hữu giống lợn.
Tô Cẩm cảm thấy tủi thân và phẫn nộ, một buổi trưa đẹp trời tháng tư đã bị đảo lộn thành một ngày buồn tủi.
Không biết cô ngồi ở đó đã được bao lâu rồi, khi định thần lại thì điện thoại đã tắt, cũng không rõ là Từ Đông tắt máy hay là mình tắt máy. Những cơn bão tố trong lòng cũng đã tan, chỉ còn lại một bãi cát trống vắng và đau thương.
Không cam tâm.
Tô Cẩm nghĩ, thật sự là không cam tâm. Không nói gì mà bỏ đi, giống như vừa cầm súng đã bị ép buộc rời khỏi chiến trường, cô thật sự không cam tâm.
Hàn Hiểu đã từng nói với cô “Lùi một bước sẽ thấy biển rời rộng mênh mông”, nhưng lùi bước như thế này, không chỉ là một kẻ thất bại trong mắt người thân mà ngay cả bản thân mình cũng không chấp nhận được.
Lúc đầu khi chia tay với Ngạc Lâm, Lâm Chi Chi bảo cô phải tát anh ta hai cái để xả cơn tức giận, nếu không trong lòng sẽ không bao giờ quên lại hình ảnh bị bỏ rơi của mình, có thể ảnh hưởng việc đi tìm kiếm hạnh phúc sau này. Nếu lúc đầu cô nghe lời khuyên của Chi Chi thì về sau, những tình cảm còn rơi rớt lại, những lúc yếu lòng với một người đàn ông khác liệu có xuất hiện không?
Tiếp tục lùi bước, mang theo một ký sự về sự thất bại trong trận chiến không có lý do rõ ràng, đi làm một dự án khác, gặp tình hình tương tự lại tiếp tục lùi bước… Mình có hy vọng một cuộc sống như vậy không?
Tô Cẩm cầm điện thoại, không suy nghĩ nhiều gọi về Vịnh Nước Nông.
Giọng Hàn Hiểu vừa cất lên ở đầu dây bên kia, Tô Cẩm đã vội vàng hỏi: “Sư phụ, có một việc, nếu không làm thì cuộc sống sẽ bình thản trôi qua, nhưng trong lòng không cảm thấy vui vẻ. Nếu làm, trong lòng cảm thấy rất thoải mái nhưng có khả năng mất đi công việc của mình. Chị nói xem có nên làm không?”.
Hàn Hiểu im lặng.
Tô Cẩm vội vàng đổi câu hỏi: “Nếu là chị chị sẽ làm như thế nào?”.
“Là đồng nghiệp của em, hoặc với cương vị là tiền bối của em trong công việc, chị khuyên em là nên chọn phương án đầu tiên.” Hàn Hiểu thở dài, tâm sự, “Tô Tô, chị không thể dối em. Chị đã phải thiệt thòi khi chọn phương án hai, kết quả là làm cho mình …”.
Tô Cẩm thở dài, “Kết quả là không có gì không tốt đẹp, cuộc sống của chị không phải là đang rất tốt sao?”.
Hàn Hiểu nhớ lại những việc đã xảy ra trong năm, những phẫn nộ, ấm ức trong lòng không biết đã lắng dịu từ lúc nào. Những mũi nhọn khiến cho cô đau nhói đã sớm bị mai một theo thời gian, chỉ còn là một vết đen trong ký ức. Khi nhớ lại, đấy không còn là một sự lựa chọn mà chỉ là một điều đã trải qua mà thôi.
Con người luôn phải trải qua những vấp ngã trong cuộc đời. Những người đã trải qua luôn hy vọng những người đi sau có thể tránh xa con đường cũ mà mình đã đi qua. Nhưng, trưởng thành là việc của mỗi người, có những cú ngã bắt buộc mỗi người phải trải qua thì mới biết thế nào là đau đớn. Những đau đớn này sẽ giúp cho chúng ta trưởng thành.
Hàn Hiểu không nhẫn tâm, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Phải suy nghĩ rõ ràng rồi mới quyết định”.
Tô cẩm nắm chặt tay lại, đấm vào kẻ thù vô hình, “Em sẽ làm như thế!”.
Hàn Hiểu nghe thấy giọng của cô có vẻ kiên quyết, không khỏi hoang mang. “Kinh nghiệm sống của chị không nhiều, chị cũng không phải là người thông minh, vì thế lời khuyên cũng chỉ là lời khuyên mà thôi, rốt cuộc làm như thế nào là do em quyết định. Tóm lại, đừng để cho mình cảm thấy hối hận là được.”
Tô Cẩm cảm thấy mình giống như hạt dẻ bị mặt trời thiêu đốt, khi ngâm trong nước lạnh lại lấy lại được hình dáng vốn có, vỏ cũng trở nên sáng bóng. “Đương nhiên là không hối hận. Dù sao em vẫn còn trẻ, nếu không được thì làm lại từ đầu. Nếu thực sự không tìm được việc, em vẫn có thể bán hàng ở chợ đêm mà. Nếu không bán hàng được thì em có thể đi làm tiền…” Dù sao lần xuất đài1 đầu tiên của cô cũng thu được một món tiền thưởng rất lớn, có thể coi như là mở hành may mắn rồi.
Hàn Hiểu cười to, “Nếu không làm tiền được, thì em sẽ qua làm giúp việc cho chị, trông em bé cho chị, dù sao chị cũng sắp sinh rồi”.
Tô Cẩm cũng cười, “Xem nào, tiền đồ vẫn rất sáng lạn mà”.
Chú thích:
1Xuất đài: là từ lóng để chỉ việc đi khách của gái gọi cao cấp
Hàn Hiểu dặn dò thêm, “Nên suy nghĩ cẩn thận, đừng phạm sai lầm.”
Tô Cẩm gật đầu, trong lòng lại nghĩ, sai lầm thì kệ sai lầm. Dù sao mình cũng đã sai lầm rồi, cũng không quan trọng vấn đề phạm sai lầm thêm một lần nữa.
Ánh sáng đúng là một điều kỳ diệu.
Bành Tiểu Ngôn nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy tất cả những gì mắt mình nhìn thấy là vào cái đêm hôm đó. Không có ánh đèn đường vàng vọt chiếu sáng, không có cái cảm giác nguy hiểm bao vây, không có cảm giác căng thẳng, cũng không có cảm giác bức bối không thở được…
Căn phòng trọ trước mắt còn cũ hơn cả vẻ ngoài của nó. Tường loang lổ, phủ một lớp bụi dày, chỉ cần xoa một cái là lộ ra gạch tường màu đỏ xám. Cửa rất nhỏ, ngoài một tủ giày cũ thì không đặt vừa gì nữa. Bên cạnh tủ giày là một cái cửa gỗ, khung cửa có treo rèm làm bằng vải nến, có trang trí những họa tiết hoa văn màu đậm. Sau bức rèm là một phòng ngủ nhỏ, đồ đạc cũ kỹ. Bên cạnh cửa là chiếc giường đôi kiểu cũ, ga trải giường và chăn màu xanh da trời, nhìn không cũ lắm, được gấp rất gọn gàng. Dưới gầm giường trống không, ngay cả một đôi dép lê cũng không có.
Thực sự, khi Bành Tiểu Ngôn vừa bước vào căn phòng này thì đã nhận ra ở đây không có nhiều đồ đạc. Không những không có những đồ dùng sinh hoạt như: cốc, khăn, dép mà trên bàn trang điểm còn không có đến một chiếc lược. Cho dù người thuê phòng không thường xuyên ở đây thì cũng không thể như vậy. Những đồ vật khác liệu có bị người khác lấy đi không? Lâm Chi Chi? Hay là một người khác?
Bành Tiểu Ngôn đứng ở bên cạnh cửa, không dám động vào lung tung, đây là điều kiện cô đã thỏa thuận với Lục Hiển Phong và La Thanh Thụ - tuyệt đối không làm phiền đến việc hai người đến đây để tìm đầu mối.
Nhìn thấy hai người đeo găng tay, cẩn thận mở ngăn kéo, rồi lại đóng lại giống hệt như cô, cô có cảm giác giống như cảnh sát tìm bằng chứng ở hiện trường.
Bành Tiêu Ngôn lắc đầu, vứt bỏ hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nhưng những cảm giác kỳ lạ trong đầu lại trỗi dậy. Bành Tiểu Ngôn lùi một bước, dựa vào khung cửa, cố gắng nắm bắt những cảm giác kỳ lạ này.
Tấm rèm cửa rủ lên vai cô, Bành Tiểu Ngôn không để ý, liếc nhìn rồi quay đi, tự nhiên lại có một cảm giác gì đó, bất giác cô nhớ ra đồ đạc trong phòng ngủ của Lâm Chi Chi chỉ có hoa văn màu tím nhạt.
Chi Chi rất thích những màu nhẹ nhàng, cho dù là đồ mặc trong hay áo khoác ngoài, nếu không là màu trắng, tím phớt thì sẽ là màu vàng, màu xanh lá cây, không bao giờ dùng những đồ có màu sắc tối như thế này. Căn phòng có tấm rèm cửa này liệu có thực sự là phòng của Lâm Chi Chi không?
Tấm rèm cửa này … Bành Tiểu Ngôn bất giác nhìn lại lần nữa. Tất cả mọi thứ trong phòng đều rất cũ, chỉ có tấm rèm cửa là mới, tại sao lại kỳ lạ như vậy…
Lục Hiển Phong vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Bành Tiểu Ngôn đang nhìn vào tấm rèm, vẻ mặt thất thần.
Anh lập tức cảnh giác hỏi: “Sao thế?”.
Bành Tiểu Ngôn lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở tủ quần áo anh đã mở ra.
Tủ quần áo cũng trống không, ngoài một tấm vải ở đáy tủ thì không còn đồ vật gì khác. Một tấm vải màu xám nhạt bị rơi một nửa ra ngoài, nhìn giống như một cái ga giường đã cũ, bị vò lại thành một đống.
Bành Tiểu Ngôn mơ hồ nghĩ: Tấm ga trải giường ở trong tủ nhìn có vẻ giống với màu mà Chi Chi thích…
Lục Hiển Phong dùng cặp kẹp một vật trên tấm vải lên, cẩn thận đặt vào trong túi đựng vật chứng. Bành Tiểu Ngôn muốn lại xem đó là vật gì thì nghe thấy tiếng gọi nhỏ của La Thanh Thụ từ trong phòng vệ sinh: “Hiển Phong?”.
Lục Hiển Phong đáp một tiếng, thu túi đồ đựng vật chứng rồi chạy vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh chỉ khoảng tám, chín mét vuông, trong góc gần cửa có một bồn rửa mặt hình vuông nhỏ, trên mặt đá màu đen có phủ một lớp bụi dày. Cửa sổ đang mở, phía dưới cửa là một bồn tắm đã cũ. Qua nhiều năm, màu trắng sữa của nó đã biến thành màu vàng ố, giống như là không được cọ rửa sạch sẽ.
Cũng giống như phòng ngủ, những thứ đồ có thể cầm đi đều không còn, ngay cả tấm rèm che bồn tắm cũng đã biến mất.
Bành Tiểu Ngôn nhìn thấy, trên nút treo rèm còn treo một mảnh ni lông màu trắng, giống như rèm ni lông in hoa kiểu đơn giản vẫn bán ở siêu thị. Nhìn miếng rách thì có thể thấy là bị người nào đó kéo xuống.
La Thanh Thụ đang quỳ bên cạnh bồn tắm, dùng cặp để làm gì đó, Lục Hiển Phong và Bành Tiểu Ngôn tiến đến sau lưng anh, mới nhìn thấy miệng thoát nước của bồn tắm đã được tháo ra. La Thanh Thụ đứng dậy, để vào trong túi đựng vật chứng của Lục Hiển Phong một sợi tóc màu đen.
“Chỉ còn lại một sợi.” Giọng của La Thanh Thụ trầm ngâm. “Chỗ này được thu dọn sạch sẽ quá.”
Sợi tóc màu đen khiến cho Bành Tiểu Ngôn thấy không thoải mái, vội vàng nhìn sang hướng khác mới nhìn thấy một chỗ thoát nước khác ở góc phòng tắm đã bị mở ra. Rõ ràng là anh ta không tìm được gì ở đó.
“Bồn bệ sinh, giá đỡ gương…” Bành Tiểu Ngôn nhìn thấy ánh mắt của hai người đàn ông tập trung nhìn, có chút ngại ngùng. “Tôi không có ý định xen ngang, thấy trên ti vi như vậy. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở các anh thôi.”
Lục Hiển Phong nhếch miệng cười, La Thanh Thụ lại lắc đầu. “Đều đã tìm hết rồi, ngay cả dấu vân tay cũng không còn lưu lại. Tôi bắt đầu cảm thấy thân thế của cô Lâm này không bình thường, chỗ cô ấy thuê bây giờ dùng để làm gì? Còn cả cái nơi hỗn tạp này nữa…”